Trên chuyến xe ấy, có cả những bệnh nhân ung thư. Trên chuyến xe ấy, có những người già. Trên chuyến xe ấy có cả những em bé chỉ trên dưới 10 tuổi... Và chúng tôi đến với những bản làng vùng cao của xã Tà Hừa - huyện Than Uyên - Lai Châu, trên chuyến xe ấy.
Đến với Tà Hừa, chúng tôi đến với ngôi trường bán trú kiêm nội trú của huyện Than Uyên. Ngôi trường có đủ học sinh từ lớp mầm non tới hết lớp 9. Những đứa trẻ ở đây, một buổi đi học, một buổi đi hái măng, hái rau rừng, kiếm củi bán lấy tiền phụ thêm bố mẹ. Trẻ con mầm non ở đây không phải tới trường vì gia đình thực sự muốn bé có con chữ, mà vì anh chị của bé đang học ở trường này. Em tới đây, để các anh chị vừa học, vừa trông nom, lại cũng nhờ thêm được thầy, cô giáo trông giúp.
Ngôi trường sập sệ với vài phòng học cho cả 10 khối lớp. Những phòng học nền đất, mái không đủ che nắng, vách không đủ ngăn phòng, bàn ghế cái gẫy chân, cái thủng mặt. Nơi ở của các em có khá hơn chút ít vì được che chắn thêm bằng các lớp nilon để tránh gió lạnh và sương đêm của vùng núi cao. Nhưng chăn màn lại thiếu, quần áo cũng không đủ... Mùa đông đến, cả lớp học co ro, đánh vật với cái rét để yêu lấy con chữ thầy cô cho.
Điều kiện sinh hoạt của thầy cô trong trường cũng không khá hơn là mấy so với học sinh. Những vách liếp dựng lên, quây lại, chỉ dăm ba mét vuông là thành nơi sinh hoạt của cô, của thầy. Nhiều thầy, cô từ dưới vùng xuôi lên đây dạy học, rồi yêu trường, yêu lớp, yêu lũ nhóc học sinh, ở lại luôn xã vùng cao này, lập gia đình, sinh con. Rồi cả gia đình vẫn chỉ vào ra trong cái phòng vách liếp không tới 10 mét vuông ấy.
Cả thầy cô giáo và học sinh ở đây đều không có nhà vệ sinh. Cuộc sống vô cùng khó khăn.
Đoàn chúng tôi đến với Tà Hừa là vào những ngày giữa đông. Để đến được đây, chúng tôi đã phải di chuyển 14 tiếng bằng xe ô tô. Ghế ngồi không có chỗ dựa đủ cao, chỉ biết gục đầu xuống ngủ. 14 tiếng đồng hồ, mỗi lần mở mắt ra, nhìn sang 2 bên vẫn thấy là núi, là đèo, là vực.
Rất may mắn cho đoàn, vì khi chúng tôi lên tới nơi thì con đường đất vào trường mới được ủi phẳng xong. Điện cũng mới được dẫn vào cách đây 1 tháng.
Mệt mỏi vì thời gian ngồi ô tô, nhưng tới nơi, nhìn thấy sự bẽn lẽn, háo hức của lũ nhóc, thấy niềm vui của các thầy cô, chẳng ai còn vương mệt mỏi. Mọi người nhanh chóng bắt tay vào việc, chuẩn bị hiện trường. Phòng này khám bệnh, phòng này phát thuốc, phòng này phát quà, phòng này phục vụ ăn uống cho bọn trẻ con....Công việc trôi chảy vì mọi thứ đã quá quen thuộc với từng người trong đoàn.
............
Chúng tôi yêu những đứa trẻ ở đây, khâm phục những thầy cô đã bám trụ lại mảnh đất vùng cao, vùng xa này.