Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

30.05.2015 Thành phố ...
Nóng, nóng như đổ lửa... cả đoàn có chút lo lắng nếu phải căng bạt làm việc dưới cái nắng nóng như này... hơn 60°C (nhiệt độ ngoài trời). Lo hơn cả là nếu để bệnh nhân ở ngoài trời nóng như vậy thì thực sự ko ai đành lòng!!! Cuối cùng đây lại là chuyến khám bệnh thiện nguyện đầu tiên cả đoàn được làm việc trong phòng điều hòa mát lạnh, ko phải hò hét khản cổ, ko cần người phiên dịch như mấy chuyến về vùng núi, ko bị vây kín mít, ko bị đói để làm việc xuyên trưa.... những cảm nhận rất mới'!!

Đoàn lần này về chăm sóc y tế cho những người khiếm thị. Thực sự xúc động!!! Rất nhiều chuyện trở thành kỉ niệm khó quên. Những gia đình có đứa con duy nhất, mù. Những gia đình, 3 đứa con trai, 2 mù, 1 tự kỉ. Những đứa trẻ vị thành niên mang trong mình khiếm khuyết ko được gia đình chấp nhận, mang thai khi tuổi còn quá trẻ, thậm chí ko biết rằng trong bụng mình đang có 1 sinh linh đã 4 tháng tuổi. Ai có thể ngờ những em bé rất xinh xắn kia, những người đang cười nói kia, những đôi mắt sáng long lanh, to tròn, lông mi cong vút.... nhưng ... là đôi mắt ko thấy ánh sáng!!!
Tôi đã nghẹn lời và cảm thấy xấu hổ với chiếc bút dạ đang cầm trong tay khi nghe một em gái trả lời rằng :'chị cho em sờ thuốc để em nhớ, em tự lấy thuốc, em ko có ai lấy hộ.' Cầm tay em sờ từng loại thuốc, tôi cố nhìn gương mặt đang tập trung ghi nhớ của em, em rất xinh, cũng rất thông minh. Lúc đó, tôi thấy mình quá ngu ngốc so với em, tôi như một người máy, làm theo từng câu nói của em... đúng vậy, là làm theo hướng dẫn của em chỉ tôi cách sắp xếp từng loại thuốc để em có thể lấy uống dễ dàng!!!
Tôi cũng thấy những tấm gương nghị lực nơi những con người này. Hội trưởng HNM là một anh chàng có 2 tấm bằng đại học. Hội có 1 ban nhạc riêng, thường xuyên đi biểu diễn nghệ thuật và tham gia nhiều cuộc thi quốc gia.


Tôi cũng thấy cái cách họ đối xử với nhau. Họ là anh em, thậm chí còn hơn anh em ruột thịt. Họ nhường nhịn nhau, người già và trẻ em khám trước, thanh niên khám sau.... ko một lời kêu ca. Lần đầu tiên đoàn được làm việc với những con người có tổ chức và ý thức đến vậy. Họ đùm bọc nhau, người may mắn còn lờ mờ thấy chút ánh sáng sẽ làm đôi mắt cho người kém may mắn hơn. Họ cẩn thận dắt nhau đi, rất chậm... thấy bình yên đến lạ. Họ có những âm thanh riêng để tìm thấy nhau và nhận ra nhau... thật tuyệt vời.
Bữa cơm trưa, cả đoàn ăn cơm với bệnh nhân. Họ nhiều lần nói lời cảm ơn. Chúng tôi được nghe những ca khúc về những miền quê trên dải đất hình chữ S này. Rất vui và xúc động... Tôi lại 1 lần nữa thấy cách những con người này sống với nhau. Họ có những niềm vui mà có lẽ người sáng mắt ko thấy đó là niềm vui, nó quá giản dị, nhưng lại là những cảm xúc chân thật mà người sáng mắt quá vội vã nên lướt qua.
Đoàn chia tay trong sự quyến luyến và mong mỏi 1 lần gặp mặt tiếp theo.
Thành phố này quá nóng, thêm chút tình người, ấy vậy lại làm cái nắng gắt trở thành nắng vàng đẹp lạ, lại làm dịu cái oi bức trưa hè, thành dòng nước mát cho những con người vốn vẫn quá vội vã với những bộn bề cuộc sống....
Một cái note vội vã, từ ngữ cho tới câu cú đều lộn xộn... ko sao, bởi cảm xúc trở lại trong tôi lúc này đang rất chân thực và tôi cũng đang có những suy tư rất rõ ràng




0 nhận xét:

Đăng nhận xét